Nói với nhau, trước thềm năm học mới (2)

Tác giả: Trần Đăng Tuấn

Bài viết này được dẫn từ blog của anh Trần Đăng Tuấn: trandangtuan.wordpress.com

Năm học mới,đương nhiên chúng ta không thể nào lại để các em “đứt bữa cơm thịt “. Nhưng đây cũng là nỗi lo lắng của chúng tôi trong hai tháng qua.

Cơm có thịt ở Mầm Non Y Tý Tiếp tục đọc

Mong ước “nhỏ nhoi”

Tác giả: Nhà Ngoại

Đọc một loạt các ấn tượng Kon Plong, tôi thật buồn. Nói lên cái buồn thì cũng chẳng ích lợi cho ai, mà không nói lên cái buồn thì không biết nói cái gì, vì với tôi, tôi chẳng bao giờ vui trọn vẹn khi nghĩ đến những người còn kém may mắn trên quả đất này.

Tiếp tục đọc

Đam mê cùng những con đường

Tác giả: Mẹ Còi

Bài này có vẻ như chẳng liên quan gì đến Gánh hàng xén. Nhưng xét kỹ lại thì rất liên quan, vì mình còn đi “chợ” nhiều lần, nên viết cho các mày râu có lỡ phải đi cùng xe với mình thì cứ việc “ngồi yên trật tự”, còn hội Mẹt chủ thì không phải bảo nhau “ngại quá, mình không biết lái xe để thay cho chị ấy”. Tiếp tục đọc

Bạn có thể làm gì nếu muốn tham gia GHX?

Tác giả: Mẹ Còi

Câu hỏi này mình phải gõ trả lời còm nhiều lần quá, mà trong phạm vi còm thì không trả lời hết được, nên viết bài này, để khi nào có ai hỏi lại lần nữa thì sẽ có chỗ mà chỉ chỏ cho nhanh. 🙂

Càng ngày mình càng thấy, công việc của GHX vô cùng đa dạng, và ngày càng phát triển theo sáng kiến của những người tham gia. Cho nên dưới đây chỉ là những cách mà mình nghĩ ra, các bạn đóng góp thêm nhé. Tiếp tục đọc

GIẤY ỦY QUYỀN

Tác giả: Mẹ Mốc

Sau khi đi Tây Bắc về, khi viết bài, mình có nhắc tới tờ “Giấy ủy quyền” của mình, lý do để cả xe ngồi cười hết một quãng đường dài đầu chuyến đi và hứa sẽ giải thích về nó sau, nhưng rồi lãng đi (và cũng ngại kể nữa). Tuần trước bị Mẹ Còi gửi mail: “Em còn nợ bài về giấy ủy quyền đấy!”, ôi thôi, không thể lờ được rồi, phải “bật mí” vậy! Tiếp tục đọc

Thiết thực và hiệu quả

Tác giả: Sống Thật Chậm

Sau các chuyến đi, đám mẹt chủ chúng tôi thường bàn bạc với nhau những món hàng nào là thiết thực và thiết yếu nhất, những món hàng nào không nên mang lên nữa, những món hàng nào phải bổ sung thêm vào danh mục cần sắm. Nếu cái lũ hàng xén chúng ta có nhiều tiền thì sướng rồi, thời buổi này bước chân ra cửa muốn mua gì cũng có, muốn mua bao nhiêu cũng được… Phiền một nỗi chúng ta lại chẳng có nhiều tiền, và cũng tại con chúng ta quá đông, cho nên mỗi khi tính toán mua gì đều phải loay hoay nghĩ xem làm sao mua được cho nhiều đứa nhất, trường nào cũng có thể có, rẻ nhất nhưng lại phải tốt nhất, thế mới sinh chuyện 🙂 Tiếp tục đọc

CÂU CHUYỆN KHOEN_ON 2

Bài viết này được dẫn từ blog của anh Thanhvdgt1: thanhvdgt1.blogspot.com

 
Em bé đó đây
Khi đến điểm trường Hua Đán (thuộc điểm trường Khoen On số 1), trong lúc phát quà cho các em học sinh mầm non, tôi rất chú ý đến 1 em bé trai trạc cỡ 5 tuổi, có 1 vết thương kỳ dị ngay sát trên lông mày (bên trái – xem hình). Nói là kỳ dị bởi tôi nhìn thấy rõ đó là 1 vết thương còn mới, nhưng lại mọc ra thứ lông màu vàng kỳ lạ. Tiếp tục đọc

CÂU CHUYỆN KHOEN_ON 1

Bài viết này được dẫn từ blog của anh Thanhvdgt1: thanhvdgt1.blogspot.com

Đường lên với lớp học trên rẻo cao
Trong chuyến đi thăm điểm trường bản Huổi Cầy (Thuộc xã TaGia – Than Uyên) ngày 17/12/2011, tôi đã thực sự xúc động khi gặp cô giáo mầm non nơi đây. Cô giáo người Kinh, mới lấy chồng được 6 tháng, chồng cô cũng là giáo viên nhưng thầy dạy ở tít Tà Hừa (Thuộc xã TaGia – Than Uyên), cách chân núi nơi cô đang dạy học gần 50 cây số. Từ chân núi đi lên đến điểm trường cô dạy thì chỉ có hơn 10 cây số, nhưng phải di chuyển hơn 1 tiếng đồng hồ, xuyên qua những cánh rừng cô độc lúc nào cũng 1 bên là núi cao, 1 bên là vực sâu mới đến nơi cô giáo dạy học. Tiếp tục đọc

Hạnh phúc nào hơn?

Tác giả: Sống Thật Chậm

Tôi chưa được gặp người mẹ hai con ấy lần nào, tất cả chỉ là những trao đổi ngắn ngủi hàng ngày qua thư, qua blog, nhưng hầu như không ngày nào chúng tôi không nói với nhau một điều gì đó, nên cảm giác thân quen và gần gũi lắm, chừng như chỉ với tay ra là chạm được vào nhau. Tiếp tục đọc

Ăn dè hà tiện

Tác giả: Sống Thật Chậm

“Buôn tàu bán bè không bằng ăn dè hà tiện”, cái câu tục ngữ ấy chị em tôi thuộc nằm lòng từ ngày còn bé, nhưng có lẽ chưa bao giờ mang ra áp dụng triệt để như từ khi nhấc cái gánh hàng xén này lên vai 🙂

Việc cả đám mẹt chủ từ Bắc chí Nam lọ mọ đi mua áo khoác cũ với giá chỉ bằng 10 đến 15 phần trăm giá áo khoác mới (mà chất lượng tốt hơn hẳn), rồi về xoay trần ra chọn lọc, giặt giũ, phân loại để cái áo đưa tới tay bọn trẻ được sạch sẽ, mới mẻ, thơm tho đã là câu chuyện cũ. Hôm nay xin hầu bạn câu chuyện về nguồn gốc một số món hàng độc của Gánh bắt đầu từ năm học tới. Tiếp tục đọc

“Làm từ thiện rất cần có văn hóa”

Có mỗi chuyện này mà mình (MC), SC, Minh Tâm cứ lăn tăn mãi, bàn mãi: viết, không viết, viết, không viết. Viết ra thì sợ ảnh hưởng tới tấm lòng của những người thật sự chân thành, lo gom đồ cũ, giặt ủi sạch sẽ, đóng bao ni lông từng cái một như thế này:

Tiếp tục đọc

Chuyện dọc đường

Tác giả: Lana

Bài này mình viết gởi Cơm thịt và Gánh hàng xén. Mình biết Cơm thịt / GHX đang là chung tay của rất nhiều người có tấm lòng. Nhiều người ở rất xa. Nhiều người ở gần nhưng không thể tham gia trực tiếp những chuyến đi đều muốn (và có quyền) được biết những câu chuyện, những hình ảnh tường thuật, trần thuật trên trang web ‘nhà’. Thế nhưng có một điều là những người đi dù muốn mà ngần ngại viết nhiều kể nhiều. Cái nghèo cái đói cứ na ná như nhau, gặp lần đầu thấy shock, gặp lần thứ hai thấy shock, gặp lần thứ ba không còn shock nữa chỉ còn xót thôi. Mà viết xót hoài kể xót hoài thấy ngại, có những tấm hình chụp rồi không dám post lo bị hiểu lầm “ăn mày lòng thương”. Giả như không có giỏ tiền góp đổi cơm đổi áo ấm, chỉ mỗi đi và thấy và kể không thôi, hẳn là trang web sẽ luôn đầy ắp bài vở. Loanh quanh ngại ngần là vậy.

Tiếp tục đọc

Đăk Kôi – “Trao yêu thương nhận tiếng cười”

Bài viết được dẫn từ blog của Mẹt Gỏi lá: http://metgoila.wordpress.com

(Trích từ FaceBook của bạn Sơn – thành viên nhóm 1+)

Hành trình về với Đăk Kôi của nhóm bạn thân 1+… Một chuyến đi, một trải nghiệm khó quên! Lần đầu tham gia một plan của nhóm nhưng dường như giữa các thành viên không có khoảng cách, ở đó chỉ thấy sự hòa đồng, thân thiện, nhiệt tình… Chúng tôi những con người TRẺ mang trong mình nhiệt huyết, tinh thần vì cộng đồng hướng về những nơi còn khó khăn trên mảnh đất Kon Tum… Tôi đã học được rất nhiều từ chuyến đi đó! Tiếp tục đọc

Thư từ Gánh Hàng Xén Canada

Tác giả: Nhà Ngoại

Tôi đến với Gánh Hàng Xén do hệ thống mạng chằng chịt, mạng này nối qua mạng kia để rồi cuối cùng vào ngồi lọt thỏm trong Gánh Hàng Xén.

Nói thật là tôi ấn tượng với cái tên Sống Thật Chậm, qua cái tên này, tôi thấy cả một triết lý nhân sinh quan rất cần thiết cho tôi. Từ đó liên lạc qua về, nói chuyện, buôn chuyện thành bác bác, cháu cháu, dì dì, ngoại ngoại râm ran cả lên. Tiếp tục đọc