Chia lời phiên chợ Măng Buk 1

Tác giả: Mẹ Còi

Đáng lẽ phải làm báo cáo tổng kết phiên chợ trước rồi mới chia lời sau, nhưng thành thật mà nói, cứ nghĩ đến cái báo cáo toàn con số ấy là mình thấy ngán rồi, thôi chia lời quách đi cho có hứng để làm báo cáo sau vậy. Tiếp tục đọc

Măng Buk: Cười cho đỡ mệt (3)

Tác giả: Sống Thật Chậm

Y hẹn, cười nốt với mọi người để hai chủ gánh còn vào nói chuyện nghiêm túc ạ.

Tài lái xe của Thịnh: Thịnh là người mượn chiếc xe U-oát cho nhóm 1+ đi theo đoàn. Thịnh lái rất hăng, nhưng đến đoạn vào gần trường thì chú em bắt đầu thấy run tay. Trên đường quay ra, chiếc xe máy chở tôi chạy ngang qua xe Thịnh đang ngập ngụa trong vũng lầy. Em quay qua thanh minh: “Em lái qua bên này mà nó cứ chạy về bên kia đó chị” 🙂 Phương thuốc cuối là nhờ bác tài bữa trước chạy vào cứu xe ra.

Tiếp tục đọc

Măng Buk: Cười cho đỡ mệt (2)

Tác giả: Sống Thật Chậm

Cặp bài trùng Mẹ Còi – Minh Tâm: Tôi vẫn tự hào là chị em tôi thân nhau và hiểu ý nhau không ai bằng, nhưng sau chuyến đi này, tôi phải ngậm ngùi nhường vị trí gần gụi nhất bên chị tôi cho Chủ nhiệm Minh Tâm. Đi trên xe, chả cần đến một mệnh lệnh nhỏ nào, lơ xe Minh Tâm hiểu và đón ý tài xế Mẹ Còi chu đáo không thể tưởng tượng nổi: nào là thay kính, nào là lấy áo khoác che nắng, nào là mở sẵn chai nước để uống, nào là lấy kẹo cao su bạc hà ăn cho tỉnh táo, nào là đọc bảng giới hạn tốc độ khi vào ra đô thị… Tôi chịu, không thể nào theo kịp. Chỉ buồn cười  lúc cặp bài trùng ấy cùng lú lẫn, ví như khi chuẩn bị lên đến Kon Tum, đi qua 1 khu rừng thông mờ sương tuyệt đẹp, Minh Tâm rút máy ảnh ra chụp, miệng rên lên: “Trời ơi, đẹp thế! Nhưng mà cảnh trông ma quái quá!”, tôi thắc mắc trong bụng, có gì đâu mà ma quái nhỉ. Mấy phút sau thấy Mẹ Còi kêu “Trời nhập nhoạng lái xe khó chịu thật”, tôi mới cười phá lên, hóa ra cặp bài trùng mang kính râm suốt buổi chiều, đến khi trời tắt nắng quên chưa thay kính 🙂 Tiếp tục đọc

Măng Buk: Cười cho đỡ mệt (1)

Tác giả: Sống Thật Chậm

Trời cao nguyên xanh, đường cao nguyên... ghê 🙂

Biết mọi người ở nhà đang sốt ruột, kê dép hóng cả dãy, mà 2 chủ xị của phiên chợ Măng Buk (Mẹ Còi và Minh Tâm) lại đang mệt xỉu, nên mẹ cháu xin mạn phép hé chút thông tin bên lề chuyến đi, các báo cáo tổng hợp chi tiết, chia lời chia lãi phải chờ 2 vị kia tỉnh lại và thong thả viết sau ạ. Tiếp tục đọc

Tả Gia Khâu: Những chuyện khó tin (1)

Tác giả: Sống Thật Chậm

Phải thú thực là khi sửa soạn các gánh hàng cho 3 phiên chợ của tháng Ba, tôi không mặn mà với phiên chợ Tả Gia Khâu mấy, bởi sau đợt khảo sát ké 1 số trường Mẫu giáo và Tiểu học ở Mường Khương với đoàn Cơm có thịt của bác Tuấn, tôi có ấn tượng rằng so với huyện Bát Xát thì các trường ở huyện Mường Khương đầy đủ và sung túc hơn rất nhiều; đời sống của người dân nói chung có vẻ hơn hẳn; đường xá giao thông cũng tương đối thuận lợi… Nói cho công bằng, các điểm trường của Tả Gia Khâu nếu so với Pa Cheo và Sàng Ma Sáo thì đã ở điều kiện đáng mơ ước lắm rồi: hầu hết các điểm trường đã được xây kiên cố, giáo viên được đi đường nhựa đến tận sát điểm trường hoặc chỉ phải đi đường núi 1 quãng, nước sạch không phải thiếu đến mức cùng cực, học sinh ít ra cũng được ăn mặc lành lặn, sạch sẽ… nhưng đó chỉ là bề nổi, khi nói chuyện và tìm hiểu sâu hơn, tôi được nghe và biết những điều không thể tin là có thật, bạn có muốn nghe không? Tiếp tục đọc

Tây Bắc – Những ngày khó quên (4)

Bài viết của Mẹ Mốc (tình nguyện viên)

Ngày 4:

Buổi sáng ở vùng cao thật thanh bình. Trời trong veo, không khí mát mẻ, thoáng đãng, mấy chú ỉn đen chạy tung tăng ngoài sân trường. Mình chẳng bao giờ là người dậy đầu tiên, mở mắt ra đã thấy Sống Chậm và mấy bạn khác dậy từ lúc nào! Tiếp tục đọc

Tây Bắc – Những ngày khó quên (3 – phần 1)

Bài viết của Mẹ Mốc (tình nguyện viên)

Ngày 3:

Sáng hôm sau, đúng như dự định, Minh dậy rủ mình đi chụp ảnh. Ngặt nỗi chỉ có mỗi một toilet, chờ nhau thì lâu mà thời gian trống buổi sáng thật ngắn, vì thế mình nói Minh cứ đi trước, mình sẽ ra sau. Nhà nghỉ Đặng Trung, nơi bọn mình ở nằm đúng ở khu du lịch đông đúc nhất mà mình có thể nôm na gọi là Phố Tây. Chỉ loanh quanh một tẹo mình có thể chụp được những ngôi nhà, góc phố mang màu sắc cổ kính theo kiểu châu Âu. Chỉ có điều là dây điện chằng chịt khắp nơi, bác EVN quả thật gây khó khăn quá lớn cho các nhà nhiếp ảnh và những người yêu thích cảnh quan. Tiếp tục đọc

Tây Bắc – Những ngày khó quên (2)

Bài viết của Mẹ Mốc (tình nguyện viên)

Ngày 2:

Đường lên Tả Gia Khâu. Ảnh: Ngọc Minh

Dù mệt nhưng mình vẫn ngủ khá tỉnh. Sợ ngủ quên nên đặt chuông báo thức nhưng mình tỉnh dậy trước báo thức khá lâu. Nằm phía bên phải mình là Sống Chậm, bạn này ngủ sau mình nhưng chỉ độ hơn 5h đã dậy ngồi ôm iPad, mình đành chỉ lẩm nhẩm trong lòng: “Sức đâu ra mà giỏi thế ko biết nữa!”. Tiếp tục đọc

Tây Bắc – Những ngày khó quên (1)

Bài viết của Mẹ Mốc (tình nguyện viên)

Ngày 1: 4/3/2012: Hà nội – Mường Khương – Tả Gia Khâu

Bị Sống Chậm dặn không chờ quá 5 phút, mình hẹn Ngọc Minh lấy taxi đi từ nhà lúc 4h, đề phòng sáng sớm trời mưa khó bắt xe và lái xe không quen đường vào Ciputra nhà bạn Sống Chậm. Tích cực quá hóa ra là có hại, mới 4h20 mình đã tới chân nhà Sống Chậm, ngần ngại mãi mới dám nhắn tin, sợ làm bạn mất ngủ. May quá mà Soái Mẹt nhà mình có nhiều đồ phải sắp xếp nên dậy rồi, nếu không thì mình lại phải ân hận vì phá quấy giấc ngủ của gia đình bạn.  Tiếp tục đọc

HAT: Nhật ký Tây Bắc: Trở lại Sàng Ma Sáo

Tác giả: HAT

Bài viết này được dẫn từ blog của Bang chủ HAT: tuanhavn.blogspot.com

Tôi trở lại Sàng Ma Sáo vào một ngày nắng ấm.

Nhờ trời khô ráo, đường không trơn, chiếc xe tải nhỏ chở hàng vượt qua con dốc mà lần trước cả Captiva và Innova đều không lên được, vào thẳng sân trường Mầm Non. Rất may là 4 ngày chúng tôi ở Tây Bắc, thời tiết đều nắng đẹp, trong khi đó ở Hà Nội mưa gió sụt sùi, sương mù dày đặc. Tiếp tục đọc