Măng Buk: Cười cho đỡ mệt (3)

Tác giả: Sống Thật Chậm

Y hẹn, cười nốt với mọi người để hai chủ gánh còn vào nói chuyện nghiêm túc ạ.

Tài lái xe của Thịnh: Thịnh là người mượn chiếc xe U-oát cho nhóm 1+ đi theo đoàn. Thịnh lái rất hăng, nhưng đến đoạn vào gần trường thì chú em bắt đầu thấy run tay. Trên đường quay ra, chiếc xe máy chở tôi chạy ngang qua xe Thịnh đang ngập ngụa trong vũng lầy. Em quay qua thanh minh: “Em lái qua bên này mà nó cứ chạy về bên kia đó chị” 🙂 Phương thuốc cuối là nhờ bác tài bữa trước chạy vào cứu xe ra.

Những biệt danh mới của Chủ nhiệm Minh Tâm: Chuyện về Minh Tâm thì dài lắm, Mẹ Còi đã hứa sẽ viết riêng 1 bài về Chủ nhiệm Chợ miền xuôi rồi. Cả chuyến đi, yếu nhất là nàng nhưng trách nhiệm nhất cũng là nàng. Nàng chỉ mắc mỗi cái tật thấy trẻ con là mê mẩn, sà vào nói chuyện, hỏi han, nựng nịu, chơi đùa quên trời đất. Cả nhóm hò nhau đi đâu y như rằng nàng là người xuất hiện sau cùng, vì còn đang bận chụp ảnh các bé và cho các bé xem ảnh ở đâu đó. Mẹ Còi biết thóp, giao hẳn cho Tâm 1 cái bộ đàm để lúc nào cần gọi cho dễ, nhưng đến điểm trường Dak Ring, nàng cẩn thận để bộ đàm lại trong phòng Ban Giám Hiệu rồi tung tăng vào các lớp ngay. Chuẩn bị ra về, cả đám đứng ở cổng trường gọi hết hơi: “Tâm ơi, Tâm hỡi” mà nàng cứ hồn nhiên ở tuốt mãi xa, không hay biết gì cả. Tôi lúp xúp chạy vào tới nơi lôi nàng về, ra đến giữa sân trường, nàng mới tròn mắt: “Ơ, cái bộ đàm lúc nãy tớ để đâu mất rồi ấy nhỉ?” và nhận được cái lườm rách mắt của tôi 🙂 Các em trong nhóm 1+ nói: “Chị Sống Thật Chậm chưa thấy sống chậm được, nhưng chị Minh Tâm thì đúng là Sống Chậm Thật” 🙂 Tôi với Mẹ Còi thì thấy cái tên Tâm Liều mới mô tả đúng con người của Chủ nhiệm. Bật mí đến đấy thôi, chi tiết nhường lại cho Mẹ Còi ạ.

Đây là mẹt chủ Sống Chậm Thật, chị họ của STC... 🙂

Mẹt Gỏi lá của Kon Tum: Trước giờ chia tay, chúng tôi đề nghị các em nhóm 1+ lãnh lấy 1 mẹt và làm căn cứ địa cho Gánh ở Tây Nguyên. Các em nhiệt tình nhận lời ngay, chỉ xin thêm chút thời gian bàn bạc để chọn tên cho mẹt của mình. Cuối cùng mẹt lấy tên “Gỏi lá”. Mẹ Còi và Minh Tâm hậm hực lắm, bẩu rằng thế là không còn cơ hội xóa mờ đi cái kỷ niệm cố quên hồi tháng 2: nguyên cả đoàn khảo sát bị Tào Tháo rượt chạy chết luôn vì món đặc sản… gỏi lá, hehe 🙂 Đặc trưng riêng của Mẹt Gỏi lá cũng rất Tây Nguyên, đi đến điểm nào các em cũng tổ chức trò chơi tập thể cho các bé, tiếng cười rộn rã khắp nơi.

Xin trân trọng giới thiệu... Mẹt Gỏi lá Kon Tum

Người mới ở rừng ra: Sau mấy ngày lặn lội trong rừng, Mẹ Còi phóng xe bon bon ra quốc lộ, cả lơ xe Minh Tâm cũng quên béng nhiệm vụ đọc biển báo tốc độ như mọi khi, thế là “Roét…” có 3 chú áo vàng mặt mày nghiêm trọng giơ ngay gậy vẫy vào lề đường. Mẹ Còi ngây thơ lẩm bẩm: “Thổi gì mình nhỉ, mình có cán vạch hay vượt phải gì đâu nhỉ?” Khi biết bị chạy quá tốc độ mười mấy km/h, Mẹ Còi rút phắt điện thoại ra gọi An để cầu cứu. Buồn cười là ở chỗ Mẹ Còi ngẩn ngơ quên mất đang để chế độ kết nối bluetooth với xe, thế là 1 con cầm máy điện thoại thắc mắc ở tuốt ngoài: “Sao thấy nối máy rồi mà không thấy cu An nói gì nhỉ?” trong lúc đó 2 con ở trong xe liến láu tường thuật lại cho An nghe sự tình. Chú cảnh sát giao thông cười rất khệnh với Mẹ Còi: “Cho chị sử dụng quyền trợ giúp đấy.” Cuối cùng cũng ổn, tiết kiệm được 1 khoản tiền mua bánh cho các con 🙂 Câu trả lời với nụ cười cầu tài của Mẹ Còi “Anh thông cảm, em mới ở rừng ra” làm tôi và Minh Tâm cười sặc sụa mất 1 lúc lâu. An còn cẩn thận gọi điện lại dặn dò: “Chị, hôm nay còn mấy chốt ở chỗ này… chỗ này… chị đi cẩn thận nhé.” Cậu em chắc cũng hãi mấy bà chị “ở rừng ra” chốc chốc lại gọi điện cầu cứu thì làm sao cứu cho kịp, thôi, phòng trước cho nó lành 🙂

Ba con gà gô suýt lạc sang tới Campuchia: Rời thành phố Kon Tum, yên tâm thẳng tiến quốc lộ 14 là về đến Sài Gòn, tôi nằm khểnh trên băng sau xem phim, bỏ lơ nhiệm vụ hoa tiêu của mình. Có lúc nghe Minh Tâm lẩm bẩm “mình đi về phía Nam mà sao mặt trời cứ chiếu thẳng vào mặt mãi thế nhỉ?” nhưng cái con mù địa lý là tôi cũng không để ý. Đến khi Mẹ Còi bảo “kiểm tra lại đường tý đi mày”, giở ipad  ra mới tá hỏa “Ơ, sao lại đang ở quốc lộ 19 thế này?”. Xe đã đi quá khoảng 20km về phía Tây, đang trên quốc lộ 19, bản đồ imap chỉ là còn 1 lộ trình khác theo quốc lộ 14C cũng về Buôn Mê Thuột (thành phố mà chúng tôi dự định nghỉ đêm lại), 3 đứa cùng nhất trí thôi nhân thể đắm đò thì giặt mẹt, đi cho nó biết thêm 1 tuyến đường khác. Dặn 2 người ngồi đằng trước là thấy quốc lộ 14C bên trái đường thì rẽ vào đó, tôi lại ung dung xem phim tiếp. Một chốc, Mẹ Còi hạ lệnh: “Kiểm tra bản đồ xem nào!” Tôi bấm bản đồ lên lại suýt khóc thét, xe còn cách biên giới  với Campuchia có mấy cây số, chỗ rẽ quốc lộ 14C đã nằm sau lưng từ đời nào. Ba con gà quay sang quặc nhau xem làm sao mà lại bỏ lỡ được ngã rẽ quốc lộ to tướng thế. Một lần nữa dựa vào imap, còn có 1 đường đi tắt qua rừng cao su để bắt vào quốc lộ 14C, trời chiều bắt đầu nhập nhoạng, thôi đành thử xem thế nào. Rẽ vào rừng cao su 1 quãng, chúng tôi bắt đầu hoảng vì trời sập tối nhanh quá, may gặp một chú bộ đội biên phòng phóng xe máy qua, dừng chú lại hỏi: “Em ơi đường này có ra được QL14C được không?” chú nhìn xe rồi ngập ngừng: “Xe này thì đi được đấy chị ạ.” Lòng hơi phân vân, chúng tôi hỏi gặng: “QL14C tốt không em? Hay giống đường này?” Chú nhoẻn cười: “Giống đường này chị ạ.” Ba con gà suýt ngất, vì cái đường đất đỏ chúng tôi đang đi mà trời tối hẳn thì có nước dừng lại mà khóc chứ không biết đường nằm ở chỗ nào nữa. Cuống quýt quay ra, trên đường lao về QL14, chúng tôi đã nhìn thấy lối rẽ QL14C: một con đường đất đỏ có cái cổng chào y hệt như đường vào làng, hèn gì mà chúng tôi chẳng bỏ qua 🙂

Đi về phía mặt trời lặn (Campuchia)

Cung đường đi lạc ngốn mất của chúng tôi 4 tiếng đồng hồ, lết về đến khách sạn lúc 11h đêm, chú bảo vệ giúp chúng tôi xách hành lý từ xe vào chu đáo đóng hộ cái cốp xe, một đám bụi đỏ bốc lên mù mịt, 3 chị em lăn ra cười ngặt nghẽo.

Buôn thế này là dài quá rồi, chuyện cười thì còn nhiều lắm nhưng phải nhường chỗ cho các báo cáo, mọi người thông cảm nhé 🙂

59 thoughts on “Măng Buk: Cười cho đỡ mệt (3)

  1. Qua 3 bài hị Sống thật chậm viết, vừa buồn cười vừa xúc động, và vừa lo lắng. Buồn cười là được nghe lại câu chuyện đã chứng kiến của đoàn trong cả chuyến đi. Xúc động vì các chị đã mang tiếng cười đến cho các bé vùng Tây Nguyên, dù mệt mỏi mà vẫn vui cười cho đến phút cuối chia tay Kon Tum. Lo lắng vì các chị cứ thế Campuchia thẳng tiến.Hì, Hẹn gặp lại các chị vào tháng 8 tới. Gửi cho các chị ít nắng và gió Tây Nguyên..!

  2. Cái vụ lạc đường này hầu như chuyến nào cũng mắc một tí nhỉ. Nhớ chuyến Tây Bắc trước Tết từ Sàng Ma Sáo đi Dền Thàng Y tí mấy bác xịn đường Cơm thịt mà vẫn dẫn đoàn vòng vòng đi qua khúc lầy rồi chút lại thấy quay lại đúng khúc lầy ấy, hihi.
    Sướng cái nick Sống Chậm Thật quá Chủ chợ Minh Tâm ơi.

  3. Thấy mặt chủ nhiệm Tâm rồi,công nhận dịu dàng thật,Mẹ còi thì trông rất “chiến”,còn STC chắc là vừa nọ vừa kia.Khoái bộ ba hoàn hảo này!

    • Mai em được giao nhiệm vụ làm anh Kim Đồng mang bánh mỳ đen ra HN cho chị, gặp cái là chị biết ngay ấy mà, chỉ sợ lúc ấy chị lại ước giá mình đừng gặp nó, để tưởng tượng thích hơn 🙂

    • Tin hay nhất trong ngày! Hôm đầu mình vào gánh ,ngạc nhiên vì thấy có bánh mì đen,đặt luôn,nhưng rồi bị tẽn tò,cứ tưởng bao giờ vào SG hoặc đi Nga mới được chén,thế mà các bạn vẫn nhớ.Cảm động quá,sốt ruột quá các bạn ơi!

    • Cái này là em làm biếu chị chứ không phải giao hàng cho Chợ Miền xuôi đâu. Chị ăn thấy ngon thì loa lên quảng cáo giúp chợ, còn dở thì im lặng luôn chị nhé 🙂

    • Sản phẩm của Mẹ còi ư?Ngạc nhiên chưa!Đi về mệt thế mà…Cám ơn Mẹ còi quá.Xin tuân lệnh là sẽ chén bằng sạch.Ngon thì im [kẻo có đứa nó xin mất] mà không ngon thì còm khen ầm ĩ..chết ,lộn rồi!hehe

    • Em định làm từ hôm mới đi về cơ, nhưng hôm ấy quả là mệt thật. May là tuần này SC nó lại vào SG, em đã lai tỉnh rồi nên mới làm được bánh 🙂

  4. Hahaha…Lúc vào khổ tại trời,Lúc ra rõ là tại mình nhé.Khoái nhất là mẹ còi cứ hồn nhiên phạm tội ,song lại hồn nhiên”yem ở rừng ra” với chú CA trẻ.thế mà lại ăn tiền.Giỏi!

    • Lúc ấy bọn em mệt đến ngây cả người ra rồi nên cứ lẫn lộn lung tung cả, về đến SG thả Tâm xuống nhà chưa được 5 phút đã thấy Tâm gọi điện í ới là quên đủ thứ trên xe 🙂

    • Mệt quá đi chứ!Phục các bạn lắm lắm.STC đánh đông dẹp bắc,vừa đi Tây Bắc đã vào Tây Nguyên.Lấy đâu ra mà lắm sức lực thế hả STC ơi.Mình đang”mong em về chợ đây.

    • Hihi, nghĩ đến nụ cười của bọn trẻ và niềm vui của giáo viên là như có doping, đi được hết chị ơi. Chị đừng đi nhé, đi là ghiền, không bỏ được đâu 🙂
      Mai em về HN buổi tối, thứ Sáu em sẽ liên lạc với chị nhé.

    • Chị thấy em cao to, đã từng đi xe máy ở Tây Bắc, thế là đủ chuẩn để đi Tây Nguyên rồi đấy, đi nhé, kế hoạch có ở Chợ Miền ngược rồi 🙂

    • Híc híc ! Cấy vấn đề của em không phải là muồn đi hay không, vấn đề làm sao đi được mà không bị mấy ông sếp cào mặt. Còn mấy ngày phép đang định để “phục kích” vụ Tây bắc ( không biết tháng 9 có đi không?! )Để em hỏi lại SC mới được. Nhưng mà vẫn muốn đi cả 2 nơi. Để em xem công việc thế nào đã nhé. Nhé nhé !!!!

    • Tháng Chín chắc chắn có gánh hàng cho Tây Bắc, nhưng chưa định được ngày vì còn xa quá Thắng ạ. Chuyến đi Tây Nguyên thì kiểu gì cũng xơi gọn 3 ngày làm việc rồi. Em mà đi tháng Tám thì có thể về giả vờ chăm chỉ 1 thgian rồi theo Gánh Tây Bắc trước Tết. Tây Bắc thì có thể cách tháng là có phiên chợ, chứ Tây Nguyên mỗi năm giỏi nhất cũng chỉ họp chợ được 2 lần (tháng 4 và tháng 8) thôi em ạ. Em chị là “bia xịn” nên bất cứ chuyến nào em thu xếp được thời gian và hầu bao, bọn chị đều hoan nghênh hết 🙂

    • Cài rồi, nhưng ỷ y là quen đường. Đi đêm có cầm đèn, nhưng ko thắp :). SC nó mở cả bản đồ trên iPad ra đấy chứ, nhưng đến đúng chỗ rẽ thì tớ cứ đường tốt tớ đi thôi 🙂

  5. Tưởng tượng 3 con gà quặc nhau vì lạc đường, con gà còi nhẩy chồm chồm mắng con gà chậm, giống bữa nào ở Sàng Ma Sáo, trời sập tối sao kịp vượt mấy chục km đường núi, qua Cổng Trời để về Sapa, he he he.

  6. Hu hu, nghe vui quá đi mất thôi, nhưng chắc chắn là có khối dịp thót tim. Kể ra tiện thể chạy sang Cam pu chia một chuyến cũng vui đấy, các Mẹt chủ nhỉ? 🙂

    • Những cú thót tim chờ bài nghiêm túc mới kể. Mẹ Mốc cứ đợi đấy, đọc xong hết để hình dung tổng thể rồi hãy quyết định xem có nên thuyết phục cụ bà không nhé 🙂

  7. Tuyệt quá! cả người đi, người viết và người đọc đều cảm thấy hạnh phúc lắm. (câu nầy có người chưa duyệt, nên nghĩ sao viết vậy các Thị ơi). Các Mẹt làm mình nghiện mất, cho dù sau nầy có bị đặt cho một cái nick nào đó, thì cũng sẽ vui mà nhận lấy, chứ cái gánh nầy thì không thể nào dứt ra được nữa rồi.

    • Hihi, có người nghiện từ đời nảo đời nào rồi mà bây giờ mới tự biết, rõ là ngố 🙂 Bao giờ anh về đây để em xem, nếu không có cái nick nào đắt hơn thì gọi anh là Hùng tồ hoặc Hùng ngố vậy (tuỳ anh chọn đấy :)). Có mỗi mấy cái còm cũng phải đợi vợ duyệt mới dám đăng, đặt anh nick ấy chẳng oan tí nào 🙂

    • Thoa xin đính chính: Hùng nhà em không Tồ chút nào đâu, lanh lắm đấy! mấy Mẹt buôn chuyện không lại Hùng nhà em đâu, biết đi buôn Phan Thiết – Sài Gòn từ 7, 8 tuổi cơ. Chỉ có điều hơi “bị” ngoan vì đã học thuộc lòng câu ” nhất vợ nhì trời”… hí …hí. Thôi thì như thế nầy, Hùng nhà em cao 1m65, mà chỉ nặng 48 kg, nên đôi khi em vẫn gọi là Ròm. Mấy Mẹt thấy thế nào, xin cho ý kiến?

    • Ô hô, có người nhảy ra bênh chồng. Hóa ra lại thêm một bạn nữa khôn quắt người không lớn được à. Hùng Ròm nghe cũng ổn đấy nhỉ 🙂

    • Ối giời ơi,bạn Thoa tưởng mọi người không biết Hùng “lanh” ư?Bạn có nhớ là các cụ thường đặt tên ngược à:béo thì gọi là còm,xinh thì gọi là xấu,lanh thì là tồ…Cái tên Hùng Ròm, thứ nhất, nghe vui tai,thứ hai, theo ý Vợ,thứ ba,để cho..”.dễ nuôi”.Ruyệt!

    • Bạn Hương ơi! Mình đặt cái nick nầy cho Hùng chỉ mong được ngược lại, nhưng mà sao nuôi hoài không béo, còn chuyện “dễ nuôi” nhắc đến là muốn khóc…mình nhức đầu vì cái chuyện lên thực đơn cho chàng, làm sao ngày 3 bữa khác nhau và các món ăn trong tuần không được trùng lắp, các bạn làm ơn ra tuyệt chiêu cứu mình với…(bật mí tý xíu chàng là đầu bếp xịn).

    • Đời thật bất công! kẻ gầy thì mong béo chả bù cho vợ chồng mình,chả được ăn gì,suốt ngày bóp mồm bóp miệng mà vẫn béo.Tình hình của nhà bạn theo mình vấn đề chắc không nằm ở chế độ ăn,nên xem có phải vì”tốt mái mà hại sống” không ?hehe

    • Quay trở lại được nửa đường rồi chị lại thấy tiếc DQ ạ, bảo biết thế đi quách luôn ra biên giới chơi với các chú biên phòng cho vui 🙂

    • Vậy lần tới có dám đi luôn qua biên giới không chị ??? 🙂 🙂 ….

      Mà tháng 8 thì hay bị đụng trời mưa lắm nha chị ơi. Nhớ mang theo ủng & áo mưa đàng hoàng há!

    • Chắc chắn là phải trang bị kỹ càng rồi. 20/8 các bé nhập học là Gánh phải lên ngay. Để qua tháng 9 nguy cơ mắc mưa rừng không đi nổi là rất cao DQ ạ. Tây Nguyên thật không giống hình dung của mình (và nhiều người) chút nào. Sẽ viết kỹ về những điều này trong tuần sau nhé.

    • Ra biên giới là chuyện nhỏ DQ ơi. Kỳ này chị đã mua xích dùng đi tuyết để “công chúa” nhà chị trị bùn Tây Nguyên rồi, chắc là sẽ ổn, còn chân người thì sắm ủng thôi. 🙂

    • MeCoi ơi, cho Hùng lanh chanh chút xíu, khi MeCoi mua xích dùng đi tuyết thì nên mua loại mình có thể lắp ráp được bằng khoen móc, chứ đừng mua loại vừa khít bánh xe mình, và xính cũng vậy, nên mua thêm những mắc nối để mình có thể nối với nhau, vì nếu cần mình có thể nối lại để kéo xe ra khoải vũng lầy.
      Hùng không biết công chúa của MeCoi 1 hay 2 cầu, nếu là 1 cầu thì nên cho công chúa theo sau vết đổ của anh 2 cầu là an tâm, phía sau cốp xe nên chở thêm đá hay gì gì đó cho nặng phần đuôi, bỏ thêm đá thì tiện cho mình khi xe mắc lầy. Khi lái xe qua những chổ lầy thì đừng ghì chặt tay lái quá, ôm nhẹ nhàng thôi. Đường trơn thì không nên thắng gấp, nên tập cách thắng nhịp từ xa.
      Chút ít kinh nghiệm lái xe xứ tuyết xin được chia sẽ với bạn. Chứ lần nào các bạn đi, ở nhà cứ lo canh cánh.

    • @DQ: Trang bị càng ngày càng nhiều DQ ạ, hôm trước chị còn nghĩ đến cả tời nữa, nhưng nghiên cứu lại thấy ko ổn, hôm vừa rồi đem xe đi sửa, anh chủ gara biết chuyện đã tặng cho một cặp dây “cảo”, chả biết tả thế nào, nhưng lỡ bị sa lầy thì vẫn có thể dùng để tự cứu xe ra. 🙂
      @Hùng: mình lỡ đặt hàng rồi, vì hãng chào có 2 loại xích thôi, mình chọn loại đắt tiền hơn :), xem ảnh mẫu thì thấy có móc nhựa, ko biết có tháo ra nối thành sợi được ko, cáp kéo thì ko lo lắm, vì mình đã sắm rồi. Công chúa của mình là 2 cầu tự động, mỗi tội là hybrid, nguyên dàn bình điện nằm dưới băng ghế sau, nên hãi nước lắm, hôm rồi liều mạng lội qua một cái ngầm lớn, may là hôm kia đi kiểm tra xe, em bình điện ko sao cả. 🙂
      Cám ơn Hùng đã chia sẻ kinh nghiệm lái xe nhé, mình cứ học dần của mỗi người một ít, mai mốt là thành dày dạn thôi 🙂

  8. Câu trả lời với nụ cười cầu tài của Mẹ Còi “Anh thông cảm, em mới ở rừng ra”…

    YEU ME COI !!!
    Ai co long da nao phat Me Coi cho duoc nhi?

    • Quả là bà già gân nhà mình có duyên Hương ạ, lái xe trên đường thỉnh thoảng mình và Tâm lại cười và lẩm bẩm “lo lái xe đi, nhìn gì?” vì có những bác tài không lo nhìn đường, cứ dán mắt vào tài xế nhà mình (chắc không tin vào mắt mình, nghĩ là nhìn thấy trẻ con lái xe :)). Nên bị cảnh sát giao thông túm cũng không bị doạ nạt bao giờ, lợi thế chứ 🙂

  9. hahaha
    hihihihi
    Cuoi thiet la da doi!!!
    Minh rat thich tam hinh Sống Chậm Thật cuoi that tuoi ngoi choi voi cac be.
    Song Cham giai thich them “quyền trợ giúp” khi bi phat nhe? Co phai la Me Coi su dung “quyền trợ giúp” nen da duoc tha khong?

    • Hihi, vụ này nói nhỏ thôi Hương ơi, “quyền trợ giúp” là cho phép gọi điện thoại nhờ vả người quen ấy mà. May sao chú cảnh sát ấy lại là bạn thân của Thịnh nên tha không lập biên bản. Đi đường trường hãi nhất cái vụ bị lập biên bản, vì mình sẽ phải quay lại đúng địa phương đó để nộp phạt và nhận lại giấy tờ 😦

Bình luận về bài viết này