Báo cáo chi tiết (6): STC – Những mảnh tim tôi để lại Pờ Sì Ngài

Bài chuyển nhà từ trang songthatcham.wordpress.com viết về chuyến đi Pa Cheo đầu tháng 1/2012.

Khi chia đoàn thành những nhóm nhỏ, tôi tự nhận Pờ Sì Ngài, điểm trường xa trường chính nhất (12km) vì 2 lý do: thứ nhất là xe tôi cũ rồi nên có quăng ngoài đường không ai trông cả ngày cũng chẳng phải sốt ruột gì; thứ hai là điểm trường này chị họ tôi gửi tặng áo khoác cũ nên không được dùng tiền mua áo khoác mới như 5 điểm trường còn lại. Cũng vì lý do này mà tôi lôi theo cả 1 bao áo cũ nữa, định bụng bù đắp thêm cho những đứa trẻ ở đây đỡ cảm giác thiệt thòi nếu so sánh với các bạn cùng trường khác thôn. Thức ăn, quần áo, đồ chơi, quà bánh… đã được chuẩn bị kỹ đến từng chi tiết, mọi việc tưởng chừng như rất chu đáo nhưng thực tế lại vuột khỏi tay tôi và cứa vào tim tôi những vết sâu hoắm. Tiếp tục đọc

Báo cáo chi tiết (5): Khanh, Hà – thăm Kin Sáng Hồ

Bài chuyển nhà từ trang songthatcham.wordpress.com

Bạn Khanh, nhân viên Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) và bạn Hà (chết tên là Hà Bánh mì vì cái vụ chuyên ủng hộ bánh mì và sữa đặc cho các con xóa mù món đặc sản “bánh mì chấm sữa”) dẫn đầu một nhóm 5 người đảm nhiệm việc thăm điểm trường chính Kin Sáng Hồ. Cám ơn hai bạn dành thời gian viết bài cho blog của tôi dù đang bận rộn làm bù trả nợ cho thời gian ngao du sơn thủy tuần trước và tất bật tìm mua áo lạnh cho các em bé vùng cao trong dịp cuối tuần này.

Thành phần đoàn thăm Kin Sáng Hồ gồm:
Hà bánh mỳ
Chị Thanh (biên tập viên đài TH Hà nội)
Anh Vy (luật sư)
Anh Khôi
Khanh Tiếp tục đọc

HAT: Hoa đào trên biên giới

Bài viết này được dẫn từ blog của anh HAT: tuanhavn.blogspot.com

 
Bác Khôi gọi điện đầu tuần trước, khi mình đang ở Sài Gòn, nói thứ năm đi theo đoàn “Cơm có thịt” khảo sát và phát quần áo ấm cho các bé ở Mường Khương nhé. Mình nhận lời ngay, nhưng trong đầu loạn lên, sắp xếp lại lịch làm việc. Rút cuộc sáng thứ năm không kịp đi theo xe các bác í, đành cùng với Sống Thật Chậm (cũng bận việc lỡ chuyến như mình) đêm thứ năm ôm ba lô nhảy xe khách Mỹ Đình – Lào Cai – Sa Pa. Tiếp tục đọc

Báo cáo chi tiết (4): Nhà Thùy Linh – thăm Xéo Pa Cheo

Bài chuyển nhà từ trang songthatcham.wordpress.com
 
Nhà văn Thùy Linh cùng chồng chị, designer Han Nguyen, và cô cháu gái Đ. chịu trách nhiệm thay mặt đoàn thăm Xéo Pa Cheo. Bài viết gốc của chị “Những bàn chân Việt” về cả chuyến đi dài mới được post sáng nay tại: www.buudoan.com, mẹ cháu gian như con chấy tha lôi về cắt xén và dán ở đây. Mong 2 bác lượng thứ, có gì thất thố con em này xin lấy… miến gà đền bù ạ.
 
(…) Lớp mẫu giáo cắm bản ở Xéo Pa Cheo (Pa Cheo, Bát Xát-Lào Cai) cách đường quốc lộ chừng 8km. Bản ở tít trên núi cao, chìm trong mây mù đặc như sữa. Con đường vào bản toàn đá lổn nhổn, trơn khủng khiếp vì mấy hôm đó trời mưa. Mà không mưa thì cũng “quá mù ra mưa”…Trai Mông đi xe máy giỏi cực. Các tổ lái ở Hà Nội chả là gì với các anh Mông này. Trình chắc ngang ngửa với tay đua công thức 1 chứ không bỡn. Nếu có cuộc đua xe máy thì nên tuyển các trai Mông. Lúc vào bản lên dốc, người mình chỉ chực rớt tuột khỏi xe. Còn lúc rời bản xuống núi, người mình đổ dồn về phía trước. Cả mấy chục cân thịt hơi của mình dồn hết sức nặng vào người lái. Vậy mà tay lái lụa vẫn mượt mà vãi. Xe lao phăm phăm làm mình lắm lúc thon thót. Một bên là vực thẳm lèn chặt mây mù. Mình hơi hốt khi nghĩ đến cảnh chả may lốp xe không ăn đường là tổ lái của mình bay như chim xuống vực. Cô giáo nhờ là các trai Mông nhịêt tình đưa đón khách bằng xe máy ngay. Thấy áy náy nên đưa chút tiền để đổ xăng còn nhất định không nhận. Nói mãi mới rụt rè: “mình xin nhé” với vẻ mặt không có gì quị lụy, hân hoan. Rất thích cách xưng hô của người Mông, mình thế này, mình thế kia…Giản dị, gần gũi, bình đẳng và thân tình. Tiếp tục đọc

Trần Đăng Tuấn: Đi dọc biên cương ( 2 )

Bài viết này được dẫn từ blog của anh Trần Đăng Tuấn: trandangtuan.wordpress.com

Spiderman của đất Dìn Chin

Lại lấy hình ảnh chữ V : Hai cạnh là hai bờ dốc núi, mỗi bờ dốc thuộc một quốc gia. Đáy chữ V là con sông Chảy, ít nước, khuất sau đá và cây. Bên dốc phía ta, lưng chừng là trường Mầm Non , trên đỉnh là Tiểu học. Đó là Dìn Chin.

Tiểu học Dìn Chin nằm trên đỉnh đồi cao Tiếp tục đọc

Tủ thuốc nhỏ cho các trường vùng cao

Cả mấy hôm nay bác sĩ Khanh, mẹt chủ phụ trách thuốc của Gánh chạy đôn chạy đáo để lo lập tủ thuốc cho các điểm trường. Nhờ mẹt chủ Dã quỳ nhiệt tình lê mẹt đi xin và gửi một khoản tiền lớn về để lập tủ thuốc cho các con, nên từ cái hộp bánh nhỏ đựng tất tật thuốc, dầu, bông băng chung với kim chỉ, dây chun, bấm móng tay cho phiên chợ Pa Cheo cách đây hơn 1 tháng như thế này: Tiếp tục đọc

Thùy Linh: Cắc cùm cum Kon Tum…

Tính mình thích rong ruổi. Biết thế nên Mecoi đã điểm trúng huyệt. Léo nhéo gọi: “Đi Kon Tum không?”. Máu dồn lên mặt như được tỏ tình. Mình đáp tức khắc mà không cần biết hệ lụy (ví như chồng tức lên…bỏ. Hihi): “Đi”. Mecoi bồi thêm: “Kon Tum đẹp lắm”. Liền đáp: “Biết rồi. Đến cách đây gần 10 năm. Không phải PR”. Mecoi: “Đừng có mà cho tôi leo cây đấy?”. Mình dõng dạc: “Đây không nhiều lời nhá. Đã bảo đi là đi”. Nhưng gần đến ngày đi thú thực có hơi hơi nản, không phải vì không thích mà cảm giác tội lỗi. Bao việc nhận lời mà chưa hoàn thành, chưa đụng đến. Chắc phải tập đấm ngực: “Con có tội, con có tội” để khỏi tự kỉ. Hehe…Nhưng khi ngồi lên ô tô ra sân bay là mặc cảm tội lỗi bay biến, phơi phới trên từng centimet cung đường. May có người nhà là “rân” hàng không là bé Lana dịu dàng nên vé “ăn mày” của Hannguyen không bị đẩy lại. May nữa là hãng hàng không đúng là Vietnam Airlines chứ không phải Delay-Airlines. Thế là chốc nhát đã ở Sài gềnh. Mecoi đánh con Lexus hoành tráng ra đón. Chả thấy người mà xe chạy bon bon sát đến chỗ mình đứng. Mãi mới nhìn thấy mấy ngón tay giơ lên vẫy vẫy qua cửa kính phía trước. Đoán là Mecoi vì đã được báo trước lần này sẽ được đi xe “không người lái”. Thế là OK rồi. Cửa xe mở, Mecoi lũn cũn đến giúp đưa đồ lên xe. Ngồi sau, thấy ghế lái mênh mông mà thương những lần ngược núi phía bắc chen chúc chật chội cả mấy trăm cây số…Hihi. Tiếp tục đọc

Hannguyenthach: Eva Cafe, bộn bề nắng gió

Bài viết này được dẫn từ blog của designer hannguyenthach: hannguyenthach.wordpress.com

Tháp tùng 03 mẹt chủ Kòi, Tâm và bé Thùy Linh lên cao nguyên “thăm và làm việc” với nhóm từ thiện G+1 về, Sau một đêm mắt trắng dã vì món Gỏi lá dội bom, cả địch cả ta lốc nhốc kéo nhau vào Êva cà phê. Tiếp tục đọc

Trần Đăng Tuấn: Đi dọc biên cương

Bài viết này được dẫn từ blog của anh Trần Đăng Tuấn: trandangtuan.wordpress.com

Lào Cai :Một vùng biên cương phía Bắc.

Bạn hãy nhìn lên bản đồ , và sẽ thấy đường biên giới thuộc địa bàn Lào Cai có hình chữ V. Đáy của chữ V đó là Thành phố Lào Cai. Cạnh phía trái là Bát Xát (màu vàng), cạnh bên phải chữ V là Mường Khương ( màu xanh).Trong mấy tháng qua, ” Cơm có thịt” đã đi dọc theo hai cạnh chữ V đó. Bạn hãy nhìn kỹ đi : Chúng ta đã qua Pa Cheo, Y Tý, Ngải Thầu, A Lù, Dền Thàng, Trịnh Tường của Bát Xát ( dọc cạnh bên trái của chữ V), rồi dọc theo cạnh thứ hai, chúng ta đã đến Nậm Chảy, Tung Chung Phố, Dìn Chin, Tả Ngải Thầu, Tả Gia Khâu. Từ Tả Gia Khâu, dọc theo đường biên, là vài xã biên giới thuộc SiMa Cai, vẫn là Lào Cai. Rồi sẽ là đường biên giới ở Hà Giang, Cao Bằng, Lạng sơn.Còn nếu từ Y Tý đi men theo đường biên theo chiều ngược lại (về phía trái), chúng ta sẽ qua đất Lai Châu và Điện Biên. ” Cơm có thịt” cũng đang đến Điện Biên, và sẽ lan rộng dần dọc theo biên giới. Tiếp tục đọc

Phạm Ngọc Tiến: Tản mạn: Chỉ là cái chăn

Bài này được dẫn về từ blog của nhà văn Phạm Ngọc Tiến: pntien.wordpress.com, ban biên tập đã lược bớt một đoạn không phù hợp với nội dung của trang này, vô cùng xin lỗi tác giả.

Tối qua vợ chồng một Việt kiều ở Sec về gọi điện mời sang Gia Lâm uống bia Tiệp. Nguyên hai bạn Huân, Hải này có nhà ở Praha, một biệt thự rất đẹp và tiện nghi là nơi mình đã nghỉ khi sang đó công tác. Nể bạn, phải mặc áo mưa đi xe máy sang. Chao ôi là rét. Mưa xuân nhưng tê buốt tay chân phèo phổi. Tiếp tục đọc

Nguồn gốc và Tiêu chí Gánh hàng xén

Nổi bật

Chuyện bắt đầu từ một chuyến đi khảo sát của chương trình “cơm thịt” tại 1 số trường Mẫu giáo thuộc huyện Bát Xát tỉnh Lào Cai. Blogger Sống thật chậm (STC) theo đoàn lần đầu để tìm hiểu. Kết thúc chuyến đi, STC nhận ra ngoài việc bữa ăn trưa ở trường vốn chẳng có thức ăn gì, các trường Mẫu giáo còn thiếu vô vàn những thứ không tên khác. Những đồng tiền quý giá của các nhà hảo tâm đóng góp cho chương trình “cơm thịt” không tài nào lo xuể những khoản không tên ấy. Tiếp tục đọc

Báo cáo chi tiết (3): Nhà HAT – thăm Tả Lèng

Bài chuyển nhà từ trang songthatcham.wordpress.com

Posted on 07.01.2012
Bài dẫn từ blog của blogger HAT. Vợ chồng anh cùng N., con trai 13 tuổi, là nhóm đi thăm điểm trường Tả Lèng. Vợ anh, bạn PMH, thổ lộ với tôi: “Bao nhiêu phiêu lưu mạo hiểm trong suốt cuộc đời của tớ cộng lại cũng chưa bằng 1 ngày trong chuyến đi này“. Bạn có thể tìm hiểu thêm minh chứng cho câu nói bất hủ ấy ở địa chỉ: tuanhavn.blogspot.com :)
 
Sáng 03.01, một cơn mưa rào xối xả làm chúng tôi phải xuất phát từ Sapa đi Pa Cheo chậm hơn dự kiến. Lại càng phục bạn Sống Thật Chậm đã tính toán chu đáo, đưa đồ vào Trường từ chiều hôm trước. Chờ mưa ngớt, chúng tôi lên đường. Nhờ mưa nên sương mù ít hơn, nhưng đường cũng trơn hơn. Cảnh vật trên đường đẹp mê hồn, song chúng tôi không có nhiều thời gian để dừng lại chụp hình. Tiếp tục đọc

Báo cáo chi tiết (2): Mẹ Còi – Tả Pa Cheo “của tôi”

Bài chuyển nhà từ trang songthatcham.wordpress.com

Sau những thay đổi trong phân công, dường như số phận đã an bài là tôi phải có mặt ở Tả Pa Cheo này, thôn cao nhất trong số các thôn của xã Pa cheo, và là thôn nghèo thứ nhì, không, có lẽ là thứ ba (sau Pờ Sì Ngài và Bản Giàng* – là điểm mới lập còn chưa có học sinh). Khi trở về từ các điểm trường, sau một hồi tranh cãi với con em “thôn của tao nghèo hơn thôn của mày”, sau cái bĩu môi và hình ảnh chứng minh của nó, tôi đành theo lời bà ngoại dạy “làm anh làm ả, thì ngả mặt lên”, nhường chỗ “nghèo nhất” cho thôn “của nó”, còn Tả Pa Cheo “của tôi” tụt xuống hạng sau vậy. Tiếp tục đọc

Báo cáo chi tiết (1): Lana – thăm Hán Nắng

Bài chuyển nhà từ trang songthatcham.wordpress.com

Posted on 06.01.2012

Bài dẫn từ blog của chị Lana, người cùng nhà báo Mai Thanh Hải thay mặt cả đoàn đi thăm điểm trường Hán Nắng. Cám ơn chị rất nhiều. Bạn có thể xem nguyên bài tại:  http://lanoanhblog.blogspot.com/

Đoàn chia làm 6 đội để đến với từng điểm trường mầm non ở bản. Đội của mình có mình với một đồng chí nam được phân công đến điểm Hán Nắng. Xe ô tô chỉ có thể đến gần trường chính vì đường xấu. Các thầy cô giáo (mầm non, tiểu học, trung học cơ sở của xã) đã phân công nhau chờ sẵn để chở các tình nguyện viên về điểm bằng xe gắn máy: Tiếp tục đọc

STC: Những món lời đầu tiên

Bài chuyển nhà từ trang songthatcham.wordpress.com

Posted on 04.01.2012

 

Bạn thân mến,

Tôi chưa về tới Hà Nội, nhưng biết các bạn buôn đang ngóng đứng trông ngồi, nên tranh thủ chia ngay khoản lời đầu tiên.

Hàng đã tiêu thụ sạch sành sanh, khó có bà hàng xén nào có thể mơ tưởng đến việc cất một chuyến hàng, bán đến món cuối cùng mà vẫn đắt như tôm tươi. Thế mà chuyến hàng của chúng ta đã như thế đấy bạn ạ. Mở hàng đầu năm may mắn thế, hy vọng quanh năm gánh hàng xén của chúng ta lúc nào cũng mua tận gốc bán tận ngọn, một vốn đến bốn ngàn lời như lần này. Tiếp tục đọc

STC: Gánh hàng xén trước giờ lên đường

Bài chuyển nhà từ trang songthatcham.wordpress.com

Posted on 01.01.2012

Bạn thân mến,

Tính đến ngày hôm nay, tôi mới thực sự tham gia làm “cơm thịt viên” được khoảng 6 tuần lễ. Vậy mà tôi thấy cứ như đã lâu lắm rồi, cứ như những việc tôi đang làm đây là một phần không thể thiếu và tôi vẫn làm hàng ngày trong suốt cuộc đời mình. Sáu tuần lễ làm “cơm thịt viên”, khoảng 4 tuần để chuẩn bị cho gánh hàng xén lên Pa Cheo, tôi không thể ngờ được mình đã gặp nhiều chuyện đến thế: buồn có, vui có, may mắn có, xui xẻo có. Bạn tin không? Tiếp tục đọc

STC: Chuyện không thể không kể

Bài chuyển nhà từ trang songthatcham.wordpress.com

Posted on 28.12.2011

Bạn thân mến,

Có những câu chuyện nho nhỏ, chẳng đâu vào đâu, nhưng cứ đọng lại mãi trong lòng từ khi tôi tham gia làm “cơm thịt viên” và sửa soạn gánh hàng xén lên Pa Cheo kỳ này. Tôi vốn định góp nhặt lại để lúc nào rảnh rỗi sẽ kể bạn nghe. Chuyện của ngày hôm nay thì lại không thể không kể ngay với bạn. Tiếp tục đọc

STC: Gió ấm đã bay về…

Bài chuyển nhà từ trang songthatcham.wordpress.com

Posted on 13.12.2011

Những ngọn gió nhỏ đầu tiên đã bay về,  mang theo hơi ấm gửi gắm cho các em bé Pa Cheo. Những bình luận, lời nhắn ở bài “Góp gió thành bão – Gánh hàng xén lên Pa Cheo” trên blog của tôi và blog anh Tuấn bạn chắc đã đọc cả rồi. Tôi muốn kể bạn nghe về những lá thư từ những người xa lạ tôi nhận được mấy hôm nay. Được phép vài người trong số họ, tôi xin chia sẻ với bạn niềm vui và nỗi xúc động của mình. Tiếp tục đọc

Thùy Linh: DỰ ÁN ĐẦU ĐỜI

Có ba học sinh tụ họp nhau để viết cùng một câu chuyện cổ tích giản dị về ngày hôm nay. Ba bạn đã lập ra nhóm “The Present” và đưa lên facebook để nói với mọi người về dự án “cơm có thịt” và đánh động lòng trắc ẩn của nhiều người. Câu chuyện của ngày hôm nay ấy là gì? Tiếp tục đọc

Thanhvdgt1: KỶ NIỆM LAO CHẢI

Bài viết này được dẫn từ blog của anh Thành: thanhvdgt1.blogspot.com

Từ lâu lắm rồi, kể từ biết mộng mơ tôi đã ao ước. Ước ao được đi đến Nghĩa Lộ một lần để được ngủ đêm ở nơi ấy rồi nghe tiếng róc rách của những nguồn nước chảy suốt đêm ngày từ khe núi xuống thị trấn miền núi này. Rồi mẹ tôi kể, Nghĩa Lộ -Mường Lò đẹp lắm, có nhà thờ rất đẹp, có câu hát mời của các cô gái Thái trong trang phục dân tộc ngày hội, áo chẽn trắng, hàng khuy bạc trên thắt lưng thổ cẩm xanh lục, váy dài thướt tha, cầm tay các chàng trai nhảy xung quanh đống lửa. Tiếp tục đọc