Thùy Linh: Cắc cùm cum Kon Tum…

Tính mình thích rong ruổi. Biết thế nên Mecoi đã điểm trúng huyệt. Léo nhéo gọi: “Đi Kon Tum không?”. Máu dồn lên mặt như được tỏ tình. Mình đáp tức khắc mà không cần biết hệ lụy (ví như chồng tức lên…bỏ. Hihi): “Đi”. Mecoi bồi thêm: “Kon Tum đẹp lắm”. Liền đáp: “Biết rồi. Đến cách đây gần 10 năm. Không phải PR”. Mecoi: “Đừng có mà cho tôi leo cây đấy?”. Mình dõng dạc: “Đây không nhiều lời nhá. Đã bảo đi là đi”. Nhưng gần đến ngày đi thú thực có hơi hơi nản, không phải vì không thích mà cảm giác tội lỗi. Bao việc nhận lời mà chưa hoàn thành, chưa đụng đến. Chắc phải tập đấm ngực: “Con có tội, con có tội” để khỏi tự kỉ. Hehe…Nhưng khi ngồi lên ô tô ra sân bay là mặc cảm tội lỗi bay biến, phơi phới trên từng centimet cung đường. May có người nhà là “rân” hàng không là bé Lana dịu dàng nên vé “ăn mày” của Hannguyen không bị đẩy lại. May nữa là hãng hàng không đúng là Vietnam Airlines chứ không phải Delay-Airlines. Thế là chốc nhát đã ở Sài gềnh. Mecoi đánh con Lexus hoành tráng ra đón. Chả thấy người mà xe chạy bon bon sát đến chỗ mình đứng. Mãi mới nhìn thấy mấy ngón tay giơ lên vẫy vẫy qua cửa kính phía trước. Đoán là Mecoi vì đã được báo trước lần này sẽ được đi xe “không người lái”. Thế là OK rồi. Cửa xe mở, Mecoi lũn cũn đến giúp đưa đồ lên xe. Ngồi sau, thấy ghế lái mênh mông mà thương những lần ngược núi phía bắc chen chúc chật chội cả mấy trăm cây số…Hihi. Tiếp tục đọc