Ma Xó: Cái bánh mì

Thích đúng giờ và gọn nhẹ khi đi xa, tôi rất bực mình khi Hà Bánh Mì thông báo xe xếp hàng xong phải chờ để chất thêm gần 3.000 cái bánh mì mang theo lên Tây Bắc. Cô nàng này bị đặt là Hà Bánh Mì cũng chẳng oan ức gì.

Sau một ngày mệt nhoài vì ngồi xe tải chặng đường Hà Nội – Tả Gia Khâu, tôi lại ức chế thêm 1 lần nữa khi cơm tối xong, trưởng đoàn Sống Thật Chậm “bắt” chúng tôi lôi gần 3.000 cái bánh mì xuống xe để chia thành từng túi cho các điểm trường cắm bản. Vừa hì hục vác mấy thùng bánh, chia bánh vào các túi nhỏ, tôi vừa lầm bầm mắng thầm mấy bà phụ nữ lôi thôi, mua việc vào người. Tiếp tục đọc

Ma Xó: Tìm lại một phần niềm tin đã mất

Từ rất lâu tôi bỏ thói quen viết lách. Gần hai mươi năm lăn lộn với thương trường, tôi đã không còn tin cuộc sống còn những điều tốt đẹp. Tham gia vào chuyến đi lên Tây Bắc với Gánh Hàng Xén lần này, tôi muốn tìm lại chút gì đó để bấu víu, để cố gắng tin rằng: đâu đó vẫn còn những người và những điều tử tế.

Entry này, tôi không viết về những người bạn của Gánh Hàng Xén, bởi vì cũng như tôi, họ đang ý thức cố gắng tạo ra những điều tốt đẹp (dù là rất nhỏ). Tôi muốn viết tặng những người bạn chưa từng gặp mặt, những người xa lạ mà bình thường tôi sẽ lướt qua họ một cách thờ ơ. Tiếp tục đọc