Ấn tượng Kon Plong (6)

Tác giả: Sống Thật Chậm

Người chở tôi đi Măng Buk 2 hôm ấy là thầy L., giáo viên trường cấp 2 Măng Buk. Đó là một thanh niên cao to, nhanh nhẹn và còn rất trẻ. Ban đầu thầy còn e dè, tôi hỏi gì thì trả lời nấy, sau thấy chị hỏi nhiều quá, thôi em tự kể hết luôn cho nó… nhanh 🙂

Lớp của Linh ở trường Cao đẳng Sư phạm Đà Nẵng có 12 bạn từ Kon Tum ra theo học. Đến nay (cách ngày ra trường 1 năm) chỉ còn mỗi em theo nghề. L. là giáo viên hợp đồng, lương khoảng 2.5 triệu mỗi tháng. Tiền xăng xe đi lại và sửa xe hàng tháng hết hơn 1 triệu, ăn uống tùng tiệm hết khoảng 8 trăm ngàn, chỗ ít ỏi còn lại không đủ mua nhu yếu phẩm, chưa nói đến quần áo, giải trí hay các khoản lặt vặt khác. Lần nào về nhà ở Kon Tum cũng phải xin viện trợ của cha mẹ. Em là con út trong một gia đình đông con, chị cả em bằng tuổi tôi, các anh chị khác cũng ổn định hết rồi. Cha mẹ cũng muốn em làm một việc gì đó khác đủ sống và ở gần gia đình. Nhưng ở Kon Tum thì không thể xin được chỗ dạy học, chỉ có thể làm những công việc khác, buồn ở chỗ những công việc lao động giản đơn thôi cũng cao gấp đôi lương giáo viên hợp đồng ở đây chị ạ. Em nghĩ bỏ thì tiếc công học, tiếc cái nghề mà mình yêu thích, và lòng tự hào về nghề giáo không cho phép em bỏ đi làm thợ xây hay làm cà phê chị ơi.

Tính hay bẻ ngược bẻ xuôi vấn đề nên tôi không tin chỉ những lý do ấy có thể đưa một người con trai sáng sủa, đĩnh ngộ như L. vào nơi thâm sơn cùng cốc này, nhất là để giữ nghề với cái thu nhập không đủ sống ấy. Tôi đoán mò một câu mà trúng ngay lập tức: “Bạn gái em làm việc ở đây đúng không?” Linh bẽn lẽn trả lời: “Vâng ạ. Cô ấy là giáo viên dạy cấp 1, đã được vào biên chế rồi chị ạ.”

L. quen cô gái ấy khi đang học ở Đà Nẵng, ra trường cô may mắn được nhận vào biên chế ở trường Tiểu học Măng Buk, thế là anh chàng khăn gói quả mướp theo chân người yêu về đây, ký hợp đồng làm giáo viên Thể dục ở trường cấp 2 Măng Buk, kiêm thêm công tác chủ nhiệm một lớp. L. nói học sinh ở đây rất nhạy cảm và nồng nhiệt, ai yêu quý chúng và hết lòng với chúng, chúng cảm nhận được ngay và cũng hết lòng yêu quý lại. L. thường đi thăm nhà của đám học sinh để biết hoàn cảnh từng đứa, ngoài giờ học còn gần gũi nói chuyện hướng dẫn thêm cho bọn trẻ cái này cái kia nên chúng thích thầy lắm. Thầy cô ở đây hầu hết đều phải sống chết với học sinh như vậy.

Đi qua quãng đường vòng vèo hiểm trở, L. bảo đoạn đường này trước đây còn nguy hiểm hơn nhiều, nhưng nó thuộc thôn kết nghĩa với trường cấp 2, cho nên có những cuối tuần các thầy vào tận nơi, hướng dẫn người dân cách mở vòng cua đường rộng ra như thế nào cho an toàn, và giúp luôn sức với người dân ở đấy sửa đường. Có đồng cam cộng khổ với dân mới có thể thuyết phục người dân cho con đến trường chị ạ.

Tôi tò mò: “Thế những người yêu nhau làm gì ở đây vào thời gian rỗi?” L. cười hiền lành: “Cũng chẳng có gì nhiều để làm. Chủ yếu là bọn em chở nhau đi thăm bạn bè ở các phân hiệu khác. Thỉnh thoảng trời nắng đẹp thì đi chơi thác, chơi suối. Rồi sắp xếp về thăm gia đình hai bên…” Biết L. và bạn gái sẽ kết hôn trong vòng vài ba tháng nữa, tôi lại băn khoăn: “Vậy hai em sẽ sống như thế nào? Có phòng ở cho gia đình trong khu tập thể không?” L. buồn buồn: “Giáo viên hợp đồng thì không có tiêu chuẩn. Cô ấy là giáo viên trong biên chế của trường Tiểu học thì phải xem lúc ấy trường Tiểu học có còn phòng để cho mượn không. Trường hợp không có phòng thì đành phải chịu mỗi đứa cứ ở riêng đến lúc nào sắp xếp được thôi chị ạ.” “Thế bọn em có định ở đây lâu dài không? Khi có con nhỏ thì sẽ làm sao?” “Chắc là ở lâu dài chị ạ, cô ấy là người vùng này, gia đình ở gần đây, đã có chỗ làm ổn định, bọn em còn đi đâu nữa. Có con thì lúc còn nhỏ sẽ ở chung với cha mẹ, lớn lên một chút đến tuổi đi học thì gửi về ông bà nuôi hộ cho đi học…” (Gửi con cho ông bà là giải pháp chung tôi gặp ở tất cả các trường miền núi hay vùng sâu như thế này. Tại sao những người giáo viên phải làm như vậy, tôi sẽ kể bạn nghe những điều tôi tìm hiểu được trong 1 bài khác nhé.)

Khi mới ngồi lên xe, L. thỏa thuận trước với tôi: “Có những chỗ xe máy không lên nổi, chị chịu khó leo bộ được không chị?” Tất nhiên là tôi gật đầu đánh phắt, tôi biết thừa sẽ có những chỗ tôi thà đi bộ còn hơn ngồi xe máy mà run cầm cập. Leo lên cái cầu treo đầu tiên, L. còn khoe với tôi: “Em mới học kiểu đi xe máy ở đây chưa tròn năm đâu, nhưng chị yên tâm, em chưa ngã xe hay lao xuống suối lần nào.” Một lát sau thì tôi yên tâm thật, chiều cao hơn 1.8m của L. thực sự phát huy tác dụng. Tay lái vững đã đành, hai chân L. như cái động cơ phụ giúp chiếc xe thồ cái cối đá lỗ là tôi ở đằng sau lên dốc xuống ghềnh băng băng. Chỉ có 2-3 lần chiếc xe đang đà lao xuống phải phanh dúi dụi, bánh trước chìa hẳn ra mép vực, dưới xa là con suối đầy đá cuội ngạo nghễ mời chào. L. quay lại hỏi tôi: “Sợ không chị?” Tôi chỉ biết ra vẻ cứng cỏi lắc đầu, chứ 2 hàm răng còn đang nghiến chặt lại vì khiếp hãi 🙂 L. kể có thầy giáo ngã xe bị xe đè lên gãy giập cả tay, cái tay ấy vẫn giữ lại được nhưng yếu không còn sử dụng được nữa.

Quán quân đi xe máy của trường Măng Buk 🙂

Những câu chuyện không đầu không cuối khiến chị em tôi từ 2 người xa lạ đã trở thành thân thiết chỉ trong một buổi chiều phơi nắng dầm mưa. Chỉ thương L. cứ áy náy mãi vì đã dặn đi dặn lại tôi: “Chị ngồi yên, kệ em chứ đừng thò chân xuống chống mà bẩn giày nhé!” thế mà lúc lội qua một quãng bùn sâu hút trong cơn mưa, chiếc xe nghiêng hẳn trượt đi trong bùn, tôi phải chống chân xuống vì sợ L. trụ không nổi, cả ống chân tôi ngập trong bùn đặc. Lời chia tay buổi chiều ấy của chị em tôi là câu xuýt xoa: “Chị đi tắm thay đồ ngay không ốm, em đã cố giữ cho chị khỏi bẩn giày rồi mà chị còn chống chân.” Nước mắt của tôi may mà được nước mưa che giấu giúp: “Em ơi, chị mà sợ bẩn giày thì chị đến đây làm gì?”

Tôi thật lòng ngưỡng mộ người yêu của L., tối hôm ấy giao lưu với giáo viên của 2 trường, tôi có ý tìm xem mặt cô gái may mắn ấy, nhưng cô đang đi tập huấn nên hôm ấy vắng mặt ở trường. Có người con gái nào không mơ ước có một tình yêu như thế, một tình yêu có thể bứt một người con trai từ nơi phồn hoa đô hội theo mình về tận một nơi thiếu thốn đủ đường.

Buổi sáng cả đoàn quay ra, tôi may còn có dịp gặp thầy L. đang dạy một lớp ở ngay sân trường. Tôi biết điều L. mong nhất là một tấm thảm nhảy cao để giữ cho học sinh được an toàn khi học môn Thể dục, và tôi cũng biết ở nơi này các em bé đam mê các hoạt động thể chất đến mức nào. Tôi nhất định sẽ tặng các em niềm vui ấy vào năm học tới.

10 thoughts on “Ấn tượng Kon Plong (6)

  1. Hehe, thầy này bị báo hại chở tôi vào trường chuyến trước suýt bị…tùng bê. May kịp chống chân không ngã. Thầy thì gầy, mà mình thì mũm mĩm…Lần sau mình vẫn thích được thầy này chở vào trường cắm buôn đới Mecoi và STC ơi…

  2. Doc bai nay minh dac biet yeu men vo chong thay L. Minh hieu them duoc vi sao Song Cham va cac ban nhat dinh phai tro lai Mang Buk. Bai vui va cam dong lam lam. Song Cham ,Mecoi va Minh Tam chac da co du dinh khuan vac nhung mon gi vao Mang Buk roi phai khong?

    • Bọn mình đang chờ danh sách Măng Buk 2 gửi về Hương ạ. Bao giờ bọn mình cũng gửi bảng mẫu các mặt hàng Gánh mình có thể giúp đỡ cho các trường đã khảo sát, sau đó các trường điền vào những thứ họ cần, cả những thứ ngoài danh sách xem bọn mình có thể hỗ trợ không rồi bọn mình mới đăng vào mục Gom hàng. Mình đã gửi danh sách đi được mấy tuần rồi, nhưng vì cuối năm Ban Giám hiệu phải làm rất nhiều báo cáo, nên chưa gửi trả danh sách về được, khi nào có mình sẽ đưa lên ngay 🙂

  3. Bài kỳ này ra đều, phục bạn và tài hối thúc của Mẹ Còi. Chúc vui vẻ nha, kỳ này tem không được tiếc quá, nhưng không quên nhiệm vụ hè..hè.

  4. Mình cũng thấy là phải có chút gì hỗ trợ các thầy cô.Là đồng nghiệp của họ nhưng mình thực sự cảm phục họ,đúng như STC đã nói:họ thật dũng cảm và kiên cường.

    • Ngân sách của Gánh có hạn nên mỗi lần đến trường nào bọn em cũng chỉ chuẩn bị được những món quà nhỏ có ý nghĩa tinh thần là chính thôi chị ạ. Lực bất tòng tâm mà chị 😦

  5. Thật thương các thầy cô giáo quá, không biết mình có chương trình gì hỗ trợ cho các thầy cô, để thầy cô bám trụ không? Chứ nếu các thầy cô mà yếu lòng thì các trường … còn đâu nữa!!!

    • Thực ra mình giúp đám trẻ con là giúp được các thầy cô nhiều lắm đấy Mèo ạ. Vì cái đoạn trường thuyết phục cha mẹ cho con đi học ở Tây Nguyên nó cũng gian nan chẳng kém gì Tây Bắc cả.
      Chế độ đãi ngộ các thầy cô trong biên chế hoàn toàn không tệ (chỉ khó khăn về mặt chỗ ở và sinh hoạt), nhưng các thầy cô hợp đồng thì thực sự khó khăn. Hầu hết các thầy cô xin dạy hợp đồng đều mong mỏi một ngày nào đó được tuyển dụng chính thức. Có chuyện này không tiện viết trong bài vì có thể làm mọi người khó chịu: có trường, thầy cô phải lót tay vài chục triệu mới được ký hợp đồng, dạy được khoảng 2 năm, đột ngột bị cắt hợp đồng vì lý do không có nhu cầu nữa, thế là tiền lương 2 năm trời đi dạy không đủ bù lại số tiền lót tay kia, thật dở khóc dở mếu, chẳng biết kêu ai…

Bình luận về bài viết này